#Con của Sao
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tao địt cả lò ban truyền thông trường H
#địt mẹ làm ăn đéo ra con mẹ gì hết#bơ tin nhắn của thành viên như đúng rồi#mắc công bố mày đi trang điểm rồi hỏi khi nào chụp hình đéo rep#địt mẹ tao ít khi makeup trừ khi đi chụp hình thôi mà mấy má trong ban muốn kiếm chuyện với t#đéo biết ăn ở sao mà bị z nữa
4 notes
·
View notes
Text
T ghét lũ con gái lớp t (trừ vài đứa)
#kiểu địt mẹ mày tao gửi than đời tí chửi tao y như tao đang sĩ ấy#địt mẹ mày#“Biết cậu giỏi rồi bớt đi ha”#ừ bố mày giỏi vl còn mày là 1 con ngu#mẹ gửi cái đéo gì cũng bị gọi là sĩ#sĩ cái tổ cha chúng mày à#“lớp có ai ôn ngoài mày đâu” địt mẹ mày chúng mày học ở nhà cô hỏi nhau đéo nói gì mà sao tao nói bị chúng mày chửi thế vcl???#mỗi tao ôn tao gửi than tí chứ sĩ lồn gì với chúng mày đâu???#bố lũ điên#tao ghét cả đực rựa cả đàn bà#lũ đực rựa cứ sủa mấy cái retard xong bảo là “dark humor” xong hở tí với sĩ với đám Làng Gốm và đàn bà như bọn dở#đcm nhảy vào chỗ người ta xong chửi vô duyên dcd rồi chửi lại thì bảo bông tuyết#lũ đàn bà còn lồn hơn#địt mẹ cứ nữ quyền trong khi thứ chúng mày làm là đòi đè đầu cưỡi cổ đàn ông#xong mấy con lồn “slay💅✨” làm tao muốn lột da chúng nó dcd#địt mẹ#mấy con lồn Gơn phố làm nail nhuộm tóc xong đăng mấy cái ảnh trên tin tránh xa bố mày ra#đcm lũ này làm số lần tao lẩm bẩm kys với kms tăng lên#con gái lớp đéo nào cũng như lồn#what about mày học cách không gaf về một con điên nào đấy than về môn của nó đi ha?#mỗi bố mày ôn đéo có nghĩa là bố mày không được than#làm cái đéo gì cũng bảo sĩ#“nứng” con duy nhất tao thấy đang nứng là mày và mày đang cay đỏ bím vì mày gaf về tao#I want to kill these bitches
1 note
·
View note
Text
.
#để đến một ngày ko chịu đc nữa phải name drop phải chỉ mặt từng con một#đứa nào phá đám server của bà đứa nào đè đầu cưỡi cổ bà đứa nào plagiarize bà bà bốc lên hết dcmm 😭#thêm người nữa hỏi sao sơ vờ sập là kể tên thật đấy ko đùa đâu 😭#haiz mệt quá đi các mẹ#đang phẫn nộ đang ức chế tâm lý phải lên xả ko nổ mẹ đầu 😭#xả nhưng viết tiếng việt cũng có ai hiểu đâu lollll#thôi tóm lại là thế đi ngủ đây các mẹ buồn quá#tdl
1 note
·
View note
Text
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
173 notes
·
View notes
Text
Bạn chạy nhanh, 22 tuổi có nhà, người bên cạnh ngưỡng mộ, bạn chạy chậm, 30 tuổi vẫn đang trên đường theo đuổi ước mơ, có người vì nhà cửa xe cộ mà liều mình cả đời, cũng có người mua một chiếc xe máy rồi rong ruổi khắp nơi.
Bạn muốn trở thành người như thế nào, trôi qua cuộc sống ra sao, chỉ cần bạn không hối hận là được. Không phải tất cả mọi người đều có thể thức dậy lúc 7 giờ sáng, cũng đừng so sánh bụng dạ người khác chỉ bằng một bát cơm.
Có người thích ăn nhanh nuốt chửng, có người thích ăn chậm nhai kĩ, hãy để người khác là người khác, cũng hãy để chính mình làm chính mình, một tuổi có hứng thú của một tuổi, nghe theo trái tim mình là được.
Không cần tất cả lực chọn đều bắt buộc phải chính xác. chỉ cần bạn muốn, bạn có thể lựa chọn thứ mà bạn thích. Hoa ở bên đường sẽ luôn nở, con đường sau này cũng vậy, chúc bạn cũng chúc tôi 🌵
St
121 notes
·
View notes
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn ��i làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
76 notes
·
View notes
Text
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
596 notes
·
View notes
Text
Đời người điều tối kỵ nhất là quá tròn đầy.
Không tin bạn hãy nhìn xung quanh mà xem có người hôn nhân không tốt nhưng con cái lại rất xuất sắc.
Có người hôn nhân tốt nhưng sức khỏe lại không được tốt.
Có người sự nghiệp thuận lợi nhưng gia đình lại không hòa thuận.
Có người gia đình hòa thuận nhưng cuộc sống lại rất thanh bần, trạng thái tốt nhất của đời người chính là cầu khuyết không cầu đầy.
Phúc không thể hưởng hết nhường 3 phần cho người khác
Lợi không thể chiếm hết, để 3 phần cho người khác
Công không thể tham hết, chia 3 phần cho người khác.
Nước đầy thì tràn
Trăng tròn thì khuyết.
Trên đời này không có thứ gì hoàn hảo
Cuộc sống của mỗi người đều có những thiếu sót này hay khác
Phía sau vẻ hào nhoáng có thể tôi dám có thể là những nỗi đau không ai biết
Phía sau những thành tựu danh vọng có thể là những tiếc nuối vô hạn.
Đời người thật ra là một bài toán lựa chọn, dù chọn thế nào cũng đều có tiếc nuối.
Kết hôn thì không tự do
Không kết hôn thì về già không có bạn
Không làm việc chăm chỉ thì không có tiền dưỡng già, làm việc quá chăm chỉ có thể không sống được đến tuổi già.
Có những con đường không đi thì không cam lòng đi rồi lại đẩy đau thương
Có những con đường đi rất phóng khoáng nhưng sau lưng là cô đơn và tiếc nuối.
Đời người làm sao mà hoàn toàn như ý vạn sự chỉ cầu một nửa vừa lòng, bạn ngưỡng mộ vẻ hào nhoáng của người khác, người khác lại ngưỡng mộ sự an nhàn của bạn, bạn ngưỡng mộ gia tài của người khác, người khác lại ngưỡng mộ sức khỏe và bình an của bạn.
Hãy trân trọng mỗi ngày sống đừng ganh tị với ai làm tốt những việc mình nên làm, trân trọng những gì mình đang có từ bỏ những ham muốn xa vời, sống cuộc đời bình yên.
Sự đồng hành của gia đình và sức khỏe chẳng phải là tài sản quý giá nhất của đời người sao.
Mỗi người có cách sống riêng, mỗi người có lựa chọn riêng, đời người cần phải từ bỏ một số thứ để đổi lấy những thứ khác.
Đời người không có đáp án tiêu chuẩn cách bạn yêu thích là cách tốt nhất....🍃
Cap và Ảnh: Sưu Tầm
89 notes
·
View notes
Text
sao cái câu tiếng nhật t chuyển từ hiragana sang romanji gõ vào google dịch nó kì vậy
#nguyên câu là jimusha wa asoko desu#nghĩa là văn phòng ở đằng đó#mà lúc t quăng vô google dịch nó#what the fack?#ps à t hiểu nó bị làm sao r#ở phần phiên âm bên dưới nó chuyển romanji của t thành katakana#nên làm con google bị lag
1 note
·
View note
Text
"Đôi lúc anh nghĩ, nếu cô ấy tới sớm hơn vợ anh một bước, anh đã có thể cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, anh vẫn luôn nghĩ anh cũng yêu vợ mình, nhưng đó là trước khi cô ấy xuất hiện."
Tôi khuấy ly nước của mình thật lâu, tới khi đá lạnh tan hết, tôi mới mở miệng trả lời anh.
"Vậy anh tính sao?"
"Anh sẽ không gặp cô ấy nữa, anh không thể bỏ vợ anh, cổ không có lỗi gì cả, anh còn con nữa, con bé không thể không có cha. Anh không thể vì bản thân mà cướp đi hạnh phúc của những người yêu thương anh nhất." - anh nói
Ánh đèn đường le lói trên gương mặt anh, cô đơn và tĩnh lặng.
Tôi đã không ngủ được cả đêm hôm đó và những đêm sau nữa, tôi cảm thấy rất buồn, buồn cho anh, buồn cho vợ anh. Tôi đã chứng kiến rất nhiều người biết yêu rất muộn, muộn tới mức, có nhiều người con cái của họ trưởng thành kết hôn, thì khi gặp được tình yêu thật sự họ mới nhận ra - à, hóa ra đây mới là tình yêu.
Một số người chọn ở lại vì trách nhiệm, vì thói quen, vì họ đã sống cả đời với nhau, vì con vì cái, sao nói bỏ là bỏ được. Cũng có một số người sẵn sàng bỏ hết tất cả để chạy theo tình yêu đó.
Lúc chồng của chị tôi bỏ nhà đi theo bồ nhí, anh ta chỉ đem đúng một bộ đồ và một chiếc bàn chải, đó là thứ duy nhất anh ấy tự mua chứ không phải vợ mua cho. Ảnh cái gì cũng không lấy, tài sản bạc tỷ anh bỏ lại hết cho vợ con, xe cộ nhà cửa toàn bộ sang tên cho vợ. Lúc đó chị tôi đứng trước cửa lớn, nhìn chồng mình trơ trọi bước ra khỏi nhà, chị không khóc lóc, không trách móc, chỉ im lặng nhìn theo, chị nói:
"Thà là chồng em ra ngoài ăn bánh trả tiền rồi về nhà, chứ còn ảnh mà yêu người ta thật rồi, thì trái tim sẽ không còn chỗ cho kẻ tạm bợ như em đâu..."
Phải thật sự yêu ai đó, bạn mới cảm nhận được tình yêu có thể chi phối một con người đến mức nào.
Cho nên tôi rất buồn, buồn cho anh 1 phần vì tình yêu tới với anh quá muộn, buồn cho vợ anh 10 phần vì cô ấy không biết được rằng người đàn ông mình yêu thương hết mực thật ra không yêu cô ấy, người ta chỉ ở cạnh mình vì trách nhiệm, vì thói quen, vì đạo đức chứ không phải vì tình yêu nữa. Nó thật sự là điều đáng buồn nhất trên đời.
Thật sự hy vọng, mỗi chúng ta đều có thể gặp được người mình thật sự yêu, và trùng hợp, họ cũng rất yêu mình.
By @cayeutinh
207 notes
·
View notes
Text
Con người thường dùng sự im lặng để diễn tả suy sụp của bản thân.
Bề ngoài thì bình lặng nhưng bên trong một chút tàn tro cũng không còn.
Nếu không có chuyện xảy ra sao ta nhìn thấu lòng người và biết cuộc sống là thế nào!
163 notes
·
View notes
Text
MỘT SỐ CÂU VĂN HAY ĐẾN NAO LÒNG !
____________________________________________
1. Hãy sống một đời thật tốt và từ từ gặp nhau nhé.
2. Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng có thể chiếu vào.
3. Đối mặt với tình yêu nồng nàn, hãy trân trọng nó bằng cả trái tim.
4. Hành trình của một cô gái là vươn tới sao trời biển cả, không phải đến nơi khói bụi nhân gian.
5. Tà dương đắm mình trong mặt biển óng ánh cam, gió chiều lỡ sa vào tình yêu chân thành
6. Phân nửa pháo hoa thắp lên để mưu sinh, phân nửa ý thơ phổ cho tình yêu.
7. Đêm đen chắc chắn sẽ tối và lộng gió, nhưng sẽ có ánh sáng ban mai khi chúng ta tiến về phía trước.
8. Áng mây trôi tựa tuyết, hương vị của thế gian pha vào trà.
9. Khi một người kiễng chân hướng gần mặt trời, cả thế giới sẽ không che khuất được ánh nắng của người đó.
10. Sơn hải ắt hẳn có ngày trở về, gió mưa rồi sẽ tương ngộ.
11. Nguyện cho bạn vẫn như hoa hải đường kiêu hãnh trên ngàn ngọn núi phủ tuyết, không bị năm tháng quấy rầy cũng không thêm sầu muộn.
12. Hoa sơn trà sẽ chẳng thể thấu hiểu được hoa hồng trắng, cũng như gió từ núi phía bắc không thể thổi đến chân núi phía nam.
13. Trong chớp mắt, con người ta đã không còn ở tuổi thiếu niên, liệu một đời có được coi là mãi mãi.
14. Khi tôi cất bước đi, màu tóc đen bị gió chiều thổi bay, khi tôi ngoảnh đầu hồi tưởng lại tóc đã phủ đầy tuyết trắng.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#dịch#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuan#caunoihay#trichdansach#trainghiem#cuocdoi#cuocsong
165 notes
·
View notes
Text
你跑得快,22岁有个家,身边全是赞叹,你跑得慢,30岁还在路上追求梦想, 有的人为了车房拼了一辈子,有些人买辆摩托车走遍大好河山, 你想成为怎样的人,过怎样的生活,只要你不后悔就行. 并不是所有人都能在早上七点钟起床的,也别拿一碗饭来衡量一个人胃口的大小. 有的人喜欢狼吞虎咽,有的人喜欢细嚼慢咽,允许别人做别人,也允许自己做自己, 一岁有一岁的味道,跟着自己的心就好. 不是所有选择都必须要做出正确选项的,只要你想,你可以选择你喜欢的选项。沿途的花会一直开,以后的路也是,祝你也祝我。
Bạn chạy nhanh, 22 tuổi có nhà, người bên cạnh ngưỡng mộ, bạn chạy chậm, 30 tuổi vẫn đang trên đường theo đuổi ước mơ, có người vì nhà cửa xe cộ mà liều mình cả đời, cũng có người mua một chiếc xe máy rồi rong ruổi khắp nơi.
Bạn muốn trở thành người như thế nào, trôi qua cuộc sống ra sao, chỉ cần bạn không hối hận là được. Không phải tất cả mọi người đều có thể thức dậy lúc 7 giờ sáng, cũng đừng so sánh bụng dạ người khác chỉ bằng một bát cơm.
Có người thích ăn nhanh nuốt chửng, có người thích ăn chậm nhai kĩ, hãy để người khác là người khác, cũng hãy để chính mình làm chính mình, một tuổi có hứng thú của một tuổi, nghe theo trái tim mình là được.
Không cần tất cả lực chọn đều bắt buộc phải chính xác. chỉ cần bạn muốn, bạn có thể lựa chọn thứ mà bạn thích. Hoa ở bên đường sẽ luôn nở, con đường sau này cũng vậy, chúc bạn cũng chúc tôi.
Lạc Yến dịch
54 notes
·
View notes
Text
Trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển
🌿 Thời gian khiến người ta không kịp trở tay, chẳng thể tranh giành từng giờ từng phút, rồi lại nhớ về quá khứ.
🌿 Tôi đã chịu đựng những khoảnh khắc không ai quan tâm, sao có thể chết bởi sự hờ hững nóng lạnh này, bình minh không ai đồng hành, hoàng hôn cũng không cần ai cùng ngắm.
🌿 Hy vọng rằng bạn, trong mắt có sao trời, trong tim có núi biển, từ nay, lấy ước mơ làm chiến mã, không phụ thanh xuân tươi đẹp.
🌿 Đôi khi chúng ta luôn muốn trở thành một người khác, đến nỗi sự độc nhất vô nhị trong lòng bị lãng quên nhiều năm, điều độc nhất trên đời mang tên là tình yêu nhiệt huyết của tôi.
Vậy chúng ta hãy hẹn tái ngộ trong một ngày không xa nhé.
🌿 Núi có đỉnh, hồ có bờ, trên con đường dài của cuộc đời, vạn vật đều có sự trở lại. Khi chúng ta cảm thấy dư vị đắng cay, xin hãy tin rằng, tất cả cuối cùng sẽ ngọt ngào trở lại.
🌿 Trải qua thăng trầm, chia ngọt sẻ bùi. Nhưng suy và thịnh luân phiên thay đổi cũng không đáng sợ, trong tĩnh lặng cô độc giữ mình, trong phù hoa tôi luyện trái tim.
Người dũng cảm không phải là người không rơi nước mắt, mà là người tiếp tục tiến bước dù gương mặt đẫm lệ.
🌿 Ý nghĩa của cuộc sống rất phong phú, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không hề dư thừa, vì chúng ta sinh ra là con người, sinh ra là chúng sinh.
🌿 Tôi đã từng nhặt được một tia sáng, lúc hoàng hôn trả lại cho mặt trời, tôi biết đó không phải là mặt trời của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng mặt trời thực sự đã chiếu lên người tôi.
🌿 Thế sự như mây bay, cuộc đời rồi cũng tàn lụi, nhưng theo đuổi sự vĩnh hằng và rực rỡ của cuộc sống giữa dòng chảy vô thường, lại được lưu giữ trong ký ức văn hóa của chúng ta.
Vạn Phương dịch Page Fb của mình là Niệm An
#trích dẫn#quotes#trichdanhay#life quote#caunoihay#vạn phương dịch#Tiengtrung#chinese#cuộc sống#tinhyeu#deep quotes#tâm trạng#deep thoughts#memories#Vanphuongdich
108 notes
·
View notes
Text
1. Đi làm rồi mới hiểu mỗi một đồng tiền bố mẹ kiếm được đều không hề dễ dàng. Hóa ra cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả, khi bạn cảm thấy nó dễ dàng, nhất định là đang có người thay bạn gánh vác lấy phần không dễ dàng ấy.
2. Đi làm rồi mới hiểu bản thân chúng ta không có gì đặc biệt, chúng ta không phải cái rốn của vũ trụ, hay là nhân vật chính của một bộ phim, ngưng bắt mọi người luôn quan tâm và chú ý đến mình.
3. Đi làm rồi mới hiểu ngoài việc đánh giá con người qua đạo đức và phẩm chất, người ta còn đánh giá con người dựa trên thu nhập.
4. Đi làm mới hiểu nhiều kiểu người, và mình không biết được từ miệng của người khác mình có bao nhiêu PHIÊN BẢN. Người ngay thẳng thì họ góp ý, giúp đỡ, thậm chí bỏ thời gian để hướng dẫn mình; người hay để ý, “nhiều chuyện” chỉ quan sát đằng sau, gom từng tí tí một để góp nhặt thành một câu chuyện “li kì” để kể với người khác.
5. Đi làm rồi mới hiểu ở đâu cũng có người dễ ưa và người khó ưa. Chúng ta bắt buộc phải thay đổi để chấp nhận môi trường. Chúng ta có thể đảm bảo rằng đã tìm được một công việc tốt, đúng với sở thích của mình, thu nhập khá nhưng chúng ta không thể đảm bảo môi trường đó mình phù hợp. Bỏ ngay ý nghĩ sẽ có một công ty môi trường “tốt”, sếp “tốt”, đồng nghiệp “tốt”, cả công ty “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”.
6. Đi làm rồi mới hiểu đồng nghiệp, có thể nói 1 là 1 trước mặt chúng ta, nhưng sau lưng lại 1 thành 3. Sếp, có thể với những nhân viên nổi bật sẽ xử sự dịu dàng, còn với những nhân viên tầm trung thì cuộc đối thoại chỉ cụt lủn vài dòng, mà chủ yếu là những yêu cầu và mệnh lệnh.
7. Đi làm rồi mới hiểu có những lúc người mệt mỏi, ốm đau hay tâm trạng cảm xúc như rối loạn nhưng vẫn phải đi làm. Chỉ vì mấy chữ “Miếng cơm, manh áo”.
8. Đi làm rồi mới hiểu: “Cuộc sống cũng tựa như một ván bài, nếu may mắn được chia những quân bài tốt sẽ chẳng sao cả nhưng nếu không may mắn nhận được quân bài tốt thì hãy nên học cách trở thành người chơi bài giỏi“.
9. Đi làm rồi mới hiểu con người có nhiều mặt chứ không phải hai mặt. Cứ cho là “dòng đời xô đẩy” đi, vì nghĩ như thế, ít ra, mình còn cảm thấy yên lòng để tập trung vào mục tiêu của chính mình
#haynhucnhoi
57 notes
·
View notes
Text
#1594
Bốn năm trước khi mình được trả số tiền lương đầu tiên là bảy triệu rưỡi, khi ấy mình đắn đo giữa chiếc túi xách ba triệu hay chiếc ví tám trăm nghìn, ấy thế mà sau cùng mình đã chọn mua một chiếc ví Taobao với giá một trăm nghìn.
Mình vẫn luôn nói đi nói lại về giá trị của mình - ở đây, khi kết thúc một mối quan hệ, thậm chí lúc bắt đầu.
Và giờ đây khi nhìn lại bản thân mình ở những tháng năm ấy, nếu mình là đối phương làm sao mình có thể trân trọng một người khi thứ mà họ cho người khác thấy chính là sự trầm cảm, u uất, không có kết nối với bên ngoài, không thể kiểm soát được cảm xúc, luôn hạ thấp giá trị của bản thân.
Mình không đánh giá rằng khi bạn mua một món đồ đắt tiền thì giá trị của bạn sẽ tăng lên, nhưng khi bạn chọn cho mình những điều tốt đẹp nhất - phù hợp cho bạn - cũng là một cách tự yêu lấy chính mình. Bạn là một người có giá trị vì bạn biết bạn là ai, bạn thích gì và điều gì xứng đáng với bạn.
Hãy nhìn xem những người phụ nữ có thể yêu lấy chính mình họ hạnh phúc theo một cách rất khác mà chẳng cần ai phải làm nó cho họ.
. . .
Dạo này một ngày của mọi người trôi qua như thế nào?
chỉ là đã rất lâu rồi không có ai hỏi rằng ngày hôm nay của mình như thế nào.
Mình nghĩ mình thích cuộc sống độc thân, khi mà mình có thể tận hưởng mọi khoảng thời gian mà mình có thể làm mọi thứ một mình. Mình thoải mái khi ở một mình giữa đám đông, mà con người ấy - rồi sẽ thay đổi, chắc chắn là vậy.
@bibianxx
157 notes
·
View notes